Chỉ định vươn vai một tí thôi. Chẳng ngờ có một loại tí người ta gọi là tí quả mướp, dài thườn thượt. Mình thấy sảng khoái vô cùng, vươn vai mãi mà cái chuông báo thức vẫn chưa kêu để dậy đi đón cu em. Lại vươn vai tiếp.
...
Chợt nghe tiếng đập cửa ầm ầm: "Anh già, mở cửa cho em".
Tiếng ai như tiếng giai bé? Chậc, có lẽ mình mê sảng thôi. Bữa cơm trưa nay đã vắt kiệt sức lực của mình rồi. Thằng bé còn đang ở trường thi. Mình vẫn mơ màng...
Tiếng đập cửa vẫn không dứt mà nghe có phần dồn dập hơn: "Mở cửa cho em với". Rõ ràng là tiếng giai bé. Lạ nhỉ?
Ú ớ quơ cái điện thoại lên nhìn: màn hình tối thui. Má ơi, nó hết pin từ đời nào rồi. Chợt hiểu, chực khóc, thương giai bé quá. Mình vội vàng mở cửa, định bụng sẽ ôm chầm lấy thằng bé dù cho nó có mướt mát "mồ hôi hám" vì phải đi bộ 5 cây số rưỡi vì cái sự nghiệp ngủ nghê vĩ đại của thằng anh...
Cửa mở. Mình chưa kịp thực hiện cái ý tưởng ngọt ngào kia thì đã nghe sét đánh ngang mày: "Trả tiền taxi cho em nhé!". "Cái gì hả?", mình giơ nắm đấm lên, thằng ranh đã biến mất, trước mặt mình chỉ còn lại ông tài xế đang gõ móng. A cay không chịu được, phen này ông quyết cầu trời cho mày đậu đại học để năm sau không phải thi nữa cho ông đỡ khổ.
Nhìn lên đồng hồ, đã 6 rưỡi có lẻ. Uất ức lắm, nhưng nó chưa thi xong nên chưa thể "đụng đến một cọng tóc" nào của nó cả. Mình đành phải xuống nước lôi nó đi ăn.
Chưa bao giờ mình thấy xấu hổ như hôm nay, vừa bước vào quán, cái thằng tuổi gà ăn như heo ấy đã toang toác:
- Chị ơi chị làm cho anh em một đĩa cơm rang, một đĩa mì xào, một bát phở bò tái... Thêm một đĩa cơm rang cho em nữa nhé.
Chị chủ quán há hốc mồm nhìn mình, còn mình há hốc mồm nhìn thằng em, cái mặt nó vẫn tỉnh bơ.
Đồ ăn được bưng ra, thằng nhóc nhanh nhảu đặt đĩa cơm rang trước mặt mình, chỗ còn lại nó vơ về chỗ nó. Chị chủ quán tủm tỉm cười ra chiều thông cảm. May cho mày là chị này "hơi dừ" rồi, chứ chị í mà tre trẻ xinh xinh thì mày rụng răng với anh rồi nhá.
Tối, thằng em lọ mọ lên mạng, hơn hớn:
- Anh ơi, cái gợi ý giải đề thi này có vẻ giông giống bài nháp của em...
- Gợi ý chứ đã phải đáp án chính thức đâu mà mày hí hửng thế? Cứ vênh mặt lên thế rồi giẫm vỏ chuối trượt lòi mắt ra em ạ. (Nói thế chứ mình cũng thấy mát lòng mát ruột.)
- Kệ nó chứ.
10 rưỡi:
Giục nó đi ngủ, nó còn kỳ kèo để ăn nốt miếng lương khô trong chạn. Mình nghĩ bụng: nuôi thằng này tốn cơm tốn gạo, ăn như heo như lợn mà giờ cân vội vẫn chưa được nửa tạ.
Ngày 10-9:
5 giờ sáng, gà của giai bé gáy inh ỏi. Dậy. Bữa sáng nay đã được cải thiện bằng một quả trứng thả vào nồi mì tôm. Sung sướng vì hôm nay tay nghề nấu nướng không bị chê.
Đưa giai bé đến trường thi, chưa kịp quay đầu xe đã thấy nó hốt hoảng chạy ra:
- Anh có biết phiếu báo thi với chứng minh thư em để ở đâu không?
- Mày giết tao đi... i... i...
Vội quay đầu xe chạy về. Nửa đường, xe hết xăng. Đúng là xui tận mạng. Hấp tấp ghé vào cây xăng gần đó, mở cốp ra: "Ớ... ở... ờ... ơ..." - bộ giấy tờ của cu em đang ngoan ngoãn nằm trong đó. Sực nhớ ra đêm qua, lúc dậy đuổi chuột, mình đã cẩn thận bỏ đống giấy tờ này vào đây đề phòng thằng bé quên mất. Thằng cu ấy, mới có tí tuổi đầu mà đãng trí lắm. Hẳn già như mình thì đã chẳng nói.
Đưa giấy tờ cho nó, mình còn phủ đầu một câu: "Đã bảo phải chuẩn bị đầy đủ vào". Nói xong mình vọt thẳng, chắc thằng bé không nghi ngờ gì.
9 rưỡi:
Vừa ra đến nơi đã thấy nó đứng tán gái ở gốc bàng cổng trường. Á à, thằng này dám qua mặt mình đây. Mình lướt đến, nó nhao ra:
- Anh ơi, em chắc đậu rồi.
Hàng trăm đôi mắt đổ dồn về phía hai anh em. "Anh lạy mày, anh yêu mến hòa bình. Lên xe chạy mau không bị ăn đập đó. Nhìn kia kìa!". Con trâu của mình lướt êm trước những ánh mắt hậm hực pha lẫn ghen tị.
Giấc ngủ trưa êm đềm đến với hai anh em sau sự hi sinh của 4 suất bún chả. Hình như trời bắt đầu mưa. Kệ, quần áo đã giặt đâu mà đòi phơi với cất... Nhớ mang máng hình như chưa gọi điện về cho bố mẹ.
Giai bé vẫn ở đây. Nghĩa là mình chưa thể dừng phím được...